Dạo này càng thấy càng ngày càng lười ra đường
Dạo này càng thấy càng ngày càng lười ra đường. Tiếng còi xe chát chúa, tiếng lóe xóe cãi nhau, tiếng đập phá, tiếng nhạc nhẽo nỉ non thất tình, oán hận cứ ủ ê đầy phố…..
Mình thích trốn vào 1 nơi xanh mướt cây và cây. Không gian tĩnh lặng và chỉ có tiếng âm nhạc du dương đầy bi mẫn như thế này.
Suy cho cùng, đời người như gió thoảng mây trôi. Vui buồn, hư vinh, khổ cực hay đau đớn, sợ hãi chỉ là ảo giác. Chỉ có tình yêu thương ở lại.
Vậy cớ gì cứ giữ trong lòng những hơn thua được mất.
Thôi rót trà ăn bánh nướng đơi 😉
Hình như mình già lắm rồi 🙂
Lại ăn ngọt
ngọt mạch nha ko sợ bị lão hóa heheeh
Dấu hiệu tuổi già rồi
dấu gì, già lắm luôn rồi ấy chớ
Thế nên phải tận hưởng ngay hehe. Lượn là lượn khỏi HN còn về là cứ ở tịt trong nhà chả muốn bước chân ra khỏi nhà tý nào cô ạ.
Thật,cực chẳng đã chị ah.
Hương Ngoc Lan, Điền Kiều Hồng Hạnh, Kim Anh LE, Nguyen Thuc Anh, Ho Thu Le, Hoang Nga… các chị chúng mài kiểm chứng con tó nài hôm qua nó bẩu xuống Phồng đấy…
Ờ nhờ, bỏ bom à?
GIết không tha…
Em ủng
Thặc noá coi Pín k ra gì
Sang eco mua nhà đi, mấy khu mới rẻ, đảm bảo xanh mướt, ra công viên thề không có ma nào nó thèm hỏi han đụng chạm
ko có ma nào thì toi dồi :)))
Ờ, đc cái già ko đều nên nom vẫn có chỗ nguông Nan ạ, cơ mà được bóp thì thích hơn
Nan cũng, ngồi xem giết!
Đấy, cho bóp có phải là trẻ mãi k
oh Nê ơi về Ný bóp gì bóp đê